Đời của nó !

Nhớ năm nào đoàn tàu sân ga 
Tiễn bước chân ta, đi xa quê nhà 
Hành trang ta đi là bầu trời mơ ước
Học hành thành danh, thoát khỏi kiếp nghèo

Sài Gòn hối hả, ngã ba ngã bảy 
Mắt hoa tai ù bởi tiếng còi xe 
Thằng bé bơ vơ, một chút run sợ 
Nhưng lòng kiên định, thành danh mới về 

Giảng đường đại học ít khi thấy nó 
Bưng bê quán phở, rồi quán cà phê
Rửa xe thay nhớt, quán nhậu lề đường
Quần áo đồ si, 5 đồng 1 cái 

Bạn bè của nó là anh là chị...
Buôn gánh bán bưng, lòng đường ngõ chợ 
Đêm nghe tiếng tàu, xuyên thành mà nhớ 
Lời ngoại dặn dò trước khi con đi 

Mười hai năm cả một chặng đường 
Ngày ngày cố gắng, vươn mình mà sống 
Thước Tầm hôm nay, có trường tồn mãi mãi? 
Như sologan “ Permanent beauty “ 

Sài Gòn hoa lệ, khắc nghiệt và vội vã
Nhưng thân thương, hiền hoà và rộng lớn 
Ôm cả mọi miền hội tụ mưu sinh 
Yêu mi lắm, Sài Gòn của ta ơi ! 

15.10.2019. K’Him - KTS. Nguyễn Viết Khim